Niên Niên và Tiểu Ngư có còn nhớ gì vê ba mẹ ruột của mình không? Có vẻ như chúng không quan tâm lắm. Có thể trẻ con hay quên đi những chuyện đã qua, Niên Niên và Tiểu Ngư chắc hẳn đã không còn ký ức về lúc được nhận nuôi. Rõ ràng Phó Như Hỗối không muốn nói về chủ đề này, anh lờ đi lời nói của Tô Ảnh, dùng đũa gắp thức ăn cho Sở Dung: "Thử xem. Sở Dung kìm nén sự tò mò trong lòng, có lẽ đó là một đề tài nặng nề đối với Phó Như Hối.

Phó Niên từ từ nhai thức ăn, ngẩng đầu nhìn chú Tô, chú Tô bắt gặp ánh mắt của cậu, mỉm cười dịu dàng với cậu.

Phó Niên cười đáp lại, cậu cúi đầu thổi tảo bẹ mà Sở Dung đã gắp cho rôi từ từ đưa vào miệng.

Vẫn còn hơi nóng. Ánh mắt của Phó Niên tỏ ra suy tư về điều đó.

Sau khi ăn xong, Phó Như Hối đi thanh toán hóa đơn, Sở Dung, Phó Niên và Phó Dư ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô thấy Tô Ảnh cuộn áo blouse trăng trong tay, không kiêm chế được sự tò mò hỏi: "Bác sĩ Tô, anh ôm áo như thế, áo có bị nhăn không?”

Tô Ảnh nói: "Ở văn phòng có quân áo để thay, tôi quên mất không thay khi ra ngoài.

Sở Dung cười nói: "Bác sĩ Tô, bác sĩ không được phép mang áo blouse ra ngoài phải không?”

Tô Ảnh chớp mắt: "Hầu hết là không được.

Sở Dung ngạc nhiên: "Còn anh thì sao?"

Tô Ảnh híp mắt nhìn chiếc thùng rác xa xa, dường như đang suy nghĩ xem có nên vứt bỏ chiếc áo đã nhàu nát trong tay không.

"Tôi?" Tô Ảnh cười với Sở Dung: "Tôi là một ngoại lệ." Anh ấy đi mấy bước đến bên thùng rác, mỉm cười ném quân áo trong tay vào thùng.

Sở Dung quan sát từ xa, cô cảm thấy nụ cười của Tô Ảnh có chút chói lóa.

Anh đứng dưới ánh nắng ném chiếc áo blouse trắng vào thùng rác, lúc này Tô Ảnh trông giống như một vị thân băng giá, phong thái cao quy, khinh thường mọi người nhưng lại rất cô đơn và không thể hiện sự thương hại.

Phó Niên gián đoạn ánh nhìn chăm chú của Sở Dung: "Mẹ đang nhìn cái gì thế?"

Sở Dung thu hồi ánh mắt, cười nói: "Mẹ không nhìn gì cả, Tiểu Ngư đâu rồi?"

Phó Niên chỉ vào trong nhà hàng, Phó Dư muốn mua kẹo hình quả nho ở quầy lễ tân nên đã đi vào.

"Niên Niên, con không muốn kẹo à?" Sở Dung hứng thú nhìn những viên kẹo trên quây lễ tân. Ngoài kẹo hình quả nho, còn có dâu tây, cam, dưa hấu... rất giống thật. Phó Niên do dự một chút, rồi thành thật cắn môi: "Con cũng muốn."

Sở Dung cười to: "Thế thì đi mua đi, con còn ngại ngùng gì nữa?”

Phó Niên lại nhìn Tô Ảnh đang đứng cạnh thùng rác hút thuốc, hỏi: "Mẹ có muốn kẹo không?”

"Lấy cho mẹ một viên kẹo dưa hấu nhé, mẹ đi dạo một chút. Những bông hoa được trồng ở đây trông rất đẹp, lát nữa mẹ sẽ chụp ảnh và tìm kiếm trên mạng sau. Chúng ta cũng trông một ít trên ban công nhé? Những bông hoa màu hồng nhạt và tím nhạt xung quanh nhà hàng trông rất sinh động và đẹp.

Sở Dung thích làm vườn, trước đây cô chỉ có thể trồng cây mọng nước và xương rông nhưng bây giờ có nhiều thời gian rỗi nên cô muốn thử trồng nhiều loại cây khác.

Những loại hoa trông ở nhà hàng có vẻ dễ chăm sóc, chỉ cân chú ý một chút là đủ, không cân quá nhiêu công sức. Sở Dung thích mua những loại hoa rẻ tiền, dễ trông và đẹp ở cửa hàng.

Cô đi quanh luống hoa hai vòng, chụp rất nhiều ảnh bằng điện thoại, không biết từ khi nào cô đã đi xa khỏi bồn hoa. Trước mặt là cổng bệnh viện, người qua lại càng lúc càng đông, Sở Dung dừng lại chuẩn bị quay trở lại.

"Thật khổ sở. Tại sao sau khi biến mất một thời gian, cô lại trở thành người tàn tật?" Một giọng nói nam quen thuộc vang lên bên tai Sở Dung, cô bất giác dừng bước.

"Là do anh làm." Giọng nữ yếu ớt nhưng đầy hận thù nghiến răng nghiến lợi trả lời, Sở Dung sửng sốt, cô không nhận ra được giọng nam nhưng giọng nữ không phải là Hách Hàn Vận sao? Anh nghĩ tôi không biết à? Anh vội vã đến đây để chê cười tôi, anh nghĩ tôi là một con ngốc sao?”

2.29691 sec| 2393.734 kb